Friday, February 20, 2015

Những cuộc điện thoại và những lá thư (phần 1)

2h19' sáng. Từ trong căn phòng ký túc xá ở Princeton nhìn ra cửa sổ chỉ còn thấy cái bóng của những cành cây, một nền phủ đầy tuyết, và những ngọn đèn le lói.

Hôm nay mình có một niềm vui khó tả bằng lời.
Hôm nay, mình nhận được một cuộc điện thoại.

2h19' sáng, cuộc điện thoại ấy vẫn còn mơn mởn trong đầu mình, khiến mình không ngủ được. Chợt nhớ lại, thực ra cũng đã có một vài lần một cuộc điện thoại hay lá thư nào đó đã khiến mình cảm thấy như thế này.

(1) Hôm đó là một buổi trưa hè khi mình còn học lớp 5. Khoảng nửa tháng trước đó, mình đi theo đoàn thi tin học trẻ không chuyên của Bưu điện Ninh Thuận vào Sài Gòn để tham dự cuộc thi tuyển chọn đội tuyển tin học cho ngành bưu điện. Vì mới sắm máy tính và học tin học được mới khoảng vài tháng, năm đó tinh thần là đi thi cho vui (hồi đó mình rất mê đi Sài Gòn, nên bảo đi chơi là đi ngay!). Chắc thành quả lớn nhất của chuyến đi đó là sắm được một con gấu bông cho thằng em trai (lúc đó mấy tháng tuổi) ở nhà.

Trưa hôm đó, lúc mình đang chơi ở nhà hàng xóm thì bị mẹ gọi về đột xuất. Nhìn mẹ có vẻ nghiêm trọng lắm khiến mình lúc đó không hiểu mình đã làm gì sai. Về đến sau bếp thì thấy ba, vừa đi làm về, tay cầm một lá thư đã mở. Ba cũng nghiêm mặt, hỏi:
- "Bữa con đi thi tin học làm bài kiểu gì mà kì vậy?"
- "Dạ thì con thấy bình thường thôi, chứ kì sao hở ba?" - Mình không hiểu đầu cua tai nheo gì, đành hỏi lại.
- "Làm bài kiểu gì mà để người ta viết thư về cho ba mẹ nè?"

Càng lúc càng không hiểu gì, mình đành hỏi lại:
- "Vậy là rớt rồi hở ba?"

Đến lúc đó, ba mẹ không nhịn được cười nữa, liền cười phá ra và nói to: "Đậu rồi! Đi Hà Nội rồi!" Cả ba lẫn mẹ đều nhảy cẫng cả lên. Hóa ra mình đã được chọn vào đội tuyển của ngành Bưu điện để đi thi toàn quốc, phải ra Hà Nội để tập huấn nửa tháng. Sau 5 giây chậm hiểu, cuối cùng mình cũng hiểu chuyện gì đã xảy ra, và cũng nhảy cẫng lên vì sung sướng. Chưa bao giờ mình thấy vui như ngày hôm ấy. Tim đập thình thịch. Cơm trưa ăn không được. Người ta hay nói "sướng nghẹn lòng," mà phải đến lúc đó mới hiểu sướng nghẹn có nghĩa là gì. Cảm giác ấy cứ như có một vật chắn ngang cổ họng, nói cũng khó, mà ăn cũng khó.

Năm đó là lần đầu tiên mình đi xa mà không có người thân đi cùng. Năm đó mình ra Hà Nội học thật nhiều, và được luôn giải Nhì toàn quốc. Không hiểu sao khi những lần sau đoạt bất cứ giải gì, dù cảm thấy sung sướng, vẫn không sướng bằng cái lần đầu nhận đc tờ thư mời đi học ở Hà Nội. Chắc qua thời gian thì mình quen dần với những chuyện đó, nhưng kỷ niệm của lần đầu thì thật khó quên. Lá thư đó là khởi đầu của cả một hành trình học tin học kéo dài nhiều năm liền sau đó :).

(2) Hôm đó cũng là một buổi trưa. Lúc đó mình đang là học sinh lớp 11 Tin trường Phổ Thông Năng Khiếu. Năm đó mình tập trung học thi quốc gia đến tận tháng 3, rồi may mắn được lọt vào phỏng vấn học bổng UWC ở Hà Nội vào cuối tháng 3. Đi phỏng vấn về, dù cảm thấy mình đã rất tự tin và làm hết sức có thể, vì có quá nhiều bạn giỏi giang và xứng đáng cũng cùng đi phỏng vấn, niềm hy vọng mà mình nuôi trong lòng lúc đó thực ra rất mỏng manh.

Hôm đó là thứ 3 - mới 3 ngày kể từ khi trở về từ Hà Nội. Đang ngồi học trong lớp thì cái điện thoại Trung Quốc vỡ màn hình của mình rung liên hồi. Điện thoại của ba. Vì đang ngồi học trong lớp, mình tắt mà không nghe máy. Tầm 5' sau, tin nhắn từ ba viết: "Cô Hải Anh ở UWC mới gọi điện thoại cho ba. Chúc mừng con đã được chọn để học ở UWC ở Mỹ."

Phải nói lúc đó mình không cảm nhận được gì từ thế giới xung quanh nữa. Mình lẳng lặng xin phép thầy ra ngoài, gọi điện liền cho ba để hỏi cụ thể hơn chi tiết. Gọi cho ba mới biết ba vui mừng cỡ nào. Lúc đó mình cũng chỉ muốn hét lên, nếu không phải là vì mọi người đang học ở trong lớp. Hôm đó mình rất vui, vui là vì mình đã chứng minh cho ba được một điều mình muốn làm khi còn bé.

Còn nhớ có một lần trên đường đi biển về, khi dừng lại ở ngã tư vì đèn giao thông, mình nói với ba:
- "Ba ơi, con muốn cấp 3 vô Sài Gòn học. Rồi sau đó đi du học ở nước ngoài."
- "Con muốn đi đâu học ba mẹ cũng ủng hộ, nhưng nhà mình không có điều kiện, nên con tự kiếm được học bổng thì con đi" - ba trả lời.

Câu nói đó của ba là câu nói ăn sâu vào tâm trí, làm mình lúc nào cũng tự nhắc là mình muốn đi trên con đường nào thì phải tự vạch ra con đường đó để đi. Hồi 11 tuổi, mình đã vạch ra và theo đuổi con đường tin học và đạt được những thành công nhất định. Năm lớp 11, mình đã vạch ra con đường du học, mở đầu cho những năm học quý giá ở UWC và Princeton sau này.
----------

Khoảng cách giữa lá thư ở (1) và cuộc điện thoại ở (2) là 6 năm (2003 và 2009). Rất tình cờ rằng, 6 năm sau, chính xác là năm 2015, mình lại nhận được một cuộc điện thoại đổi đời nữa vào ngày 21/2/2015. Post tiếp theo sẽ nói về cuộc điện thoại này :)

No comments:

Post a Comment